Kim Bằng Hội Ngộ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Top posters
Tiếng Mưa Đêm (295)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
..2.. (76)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
@ (49)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
tale510 (47)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
Niềm Vui Mới (38)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
Admin (33)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
ryu1911 (30)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
song nhac (28)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
Mt (26)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 
kocka191 (16)
Từ Thức Gặp Tiên Poll_leftTừ Thức Gặp Tiên I_voting_barTừ Thức Gặp Tiên Poll_right 

BẢNG VÀNG - (29.05)

1. Tiếng Mưa Đêm : 186
2. tale510 : 68
3. song nhac : 41
4. ryu1911 : 37
4. Niềm Vui Mới : 37
5. kocka191 : 17

FORUM - (29.05)
- Xanh : 181
- Tím : 231
Paltalk - (23.04)
- Xanh : 19
- Tím : 33
Latest topics
» Thơ Đường Luật - ntd
by ntd Fri Oct 26, 2012 4:10 pm

» Em và anh.....
by cánh phù dung mỏng Mon Jul 16, 2012 8:17 am

» Cánh Gà Chiên Nước Mắm Và Cánh Gà Chiên Bơ
by Tiếng Mưa Đêm Mon Oct 10, 2011 2:25 pm

» Nhật Ký Room Kim Bằng Hội Ngộ
by Tiếng Mưa Đêm Sun Oct 02, 2011 1:54 am

» Tho An Cap hay Tho Chom
by LonXonQuaDi Sat Oct 01, 2011 9:27 am

» Pudding Dâu
by Tiếng Mưa Đêm Sun Sep 18, 2011 1:38 am

» Almond and Chocolate Chip Cupcake
by Tiếng Mưa Đêm Sun Sep 18, 2011 1:30 am

» Bánh Lưỡi Mèo (Eierplätzchen)
by Tiếng Mưa Đêm Sun Sep 18, 2011 1:24 am

» Xôi Vò
by Tiếng Mưa Đêm Wed Aug 24, 2011 2:27 am

» Panna cotta mật ong và sốt xoài
by Tiếng Mưa Đêm Wed Aug 24, 2011 1:15 am

» BẠN ƠI TÔI VIẾT THƠ TÌNH
by LonXonQuaDi Sat Aug 20, 2011 10:30 pm

» Những câu "status" của Bạn ?
by Niềm Vui Mới Sat Aug 20, 2011 1:14 am

» Đố Kiều
by Chuột Rain Thu Aug 11, 2011 4:25 pm

» CLB Yêu Nhạc Trịnh
by Niềm Vui Mới Wed Jul 20, 2011 1:17 am

» Chè Cốm
by Tiếng Mưa Đêm Mon Jul 11, 2011 8:41 pm

Nếu Như Anh Đến
Visitors
free counters

Từ Thức Gặp Tiên

Go down

Từ Thức Gặp Tiên Empty Từ Thức Gặp Tiên

Bài gửi  Tiếng Mưa Đêm Tue Apr 19, 2011 9:49 pm

TỪ THỨC GẶP TIÊN

Từ Thức là một viên tri huyện trẻ tuổi. Vùng chàng trị nhậm là một huyện nhỏ ở một tỉnh phía Bắc. Dân cư không đông đúc, giàu có, nhưng đây lại là nơi nổi tiếng vì có nhiều phong cảnh thiên nhiên đẹp, nhiều chùa chiền linh thiêng.

Từ Thức làm quan là do ý nguyện của cha mẹ, chứ chốn quan trường không hợp với sở thích của chàng.

Tuy vậy, sau gần một năm nhậm chức, chàng được mọi người ca ngợi là một vị quan thanh liêm, ngoài bổng lộc của triều đình, công quỹ chàng không tơ hào một cắc, của đút lót chàng không nhận của ai dù một đồng. Chàng thường che đỡ cho những người dân nghèo gặp cảnh mất nùa đói kém được hoãn nộp sưu thuế.

Chính vì vậy, chàng đã bị thượng quan quở trách vì lơ là công việc!

Vốn là chàng trai tính tình phóng khoáng chỉ ưa thích được ngao du trong thiên hạ, được đến với những cảnh đẹp đất nước ở mọi miền, được ngâm vịnh thơ ca với những người bạn ở nơi suối trong, núi vắng. Chàng đã xin treo ấn từ quan.

Cha chàng vốn là vị quan thanh liêm, nhưng nặng nợ quan trường, suốt cuộc đời cho đến lúc được về vui thú điền viên, ông vẫn chỉ là một viên tri phủ nghèo.

Chàng về thăm cha, bày tỏ chủ ý của mình: “Làm quan mà thương dân thì chẳng được lòng quan trên. Muốn làm đẹp lòng quan trên, thì lại phải ra tay bóp nặn dân chúng! Đằng nào cũng không hợp với sở nguyện của con”

Dời khỏi chốn quan trường, Từ Thức tha hồ “lưng túi gió tăng” đi đến những nơi danh thắng, chiêm ngưỡng cảnh đẹp của non sông. Huyện chàng trị nhậm có một chùa nổi tiếng. Cứ vào mùa xuân, thiện nam tín nữ từ khắp nơi về chảy hội đông vui. Trong sân, ngoài cổng chùa, nở rộ một màu đỏ thắm của hoa mẫu đơn.

Du khách thưởng thức hoa đẹp tượng trưng cho vẻ tinh khiết, thanh bạch của cảnh chùa.

Chàng Từ Thức cũng không bỏ lỡ cơ hội đến dự hột thưởng hoa.

Từ Thức mải mê ngắm nhìn cảnh đẹp của ngôi chùa cổ kính, đắm mình trong hương hoa mẫu đơn đến quên cả việc ăn uống. Chàng tiếc rằng, mình làm quan ở đây đã gần một năm mà bây giờ mới được đặt chân tới đây. Mãi đến tận chiều tối, khi hội hoa đã vãn bớt người, Từ Thức mới ngồi xuống dưới một gốc cây cổ thụ trong chùa để nghỉ ngơi và mở gói cơm nắm mà chàng mang theo ra ăn.

Chợt nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, Từ Thức lại gần xem có chuyện gì. Thì ra đó là một nhóm “người nhà chùa” đang định bắt giữ một cô gái trẻ, do cô ta đã vô tình ngắt một cành hoa mẫu đơn trong chùa.

Họ tự đặt ra luật lệ: Ai bẻ một cành hoa thì sẽ phải nộp phạt một quan tiền.

Nếu ai không chịu nộp, thì sẽ bị giữ lại trong chùa để quét dọn, xách nước nấu cơm trong ba ngày.

Người con gái kia, từ nơi khác đến không biết luật lệ này. Cô gái bị đám “người nhà chùa” bắt giữ và đòi phải nộp một quan tiền thì chúng mới cho về. Cô gái không mang theo tiền ở trong người, nhưng cũng không chịu vào bếp nấu nướng, phục vụ họ.

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô gái khi cô vùng ra khỏi những bàn tay đang túm chặt lấy cô, chàng toan đến can thiệp, nhưng rồi nghĩ: “Giờ đây mình cũng chỉ là một người đi vãn cảnh chùa!”, Từ Thức lấy một quan tiền ra trả cho đám “người nhà chùa” để cô gái được ra về.

Cô gái e lệ cảm tạ Từ Thức đã cứu giúp mình. Thấy cô gái hiền lành, đoan trang lại xinh đẹp, Từ Thức cũng muốn bắt chuyện làm quen.

Sau một hồi trò chuyện, cả hai đều tâm đầu ý hợp. Từ Thức rất vui sướng khi biết được rằng cô gái này cũng là người ở huyện Tống Sơn ngay cạnh quê chàng. Trước khi chia tay, cô gái ân cần mời Từ Thức khi nào có dịp về quê, thì ghé thăm nhà cô. Từ Thức vui vẻ nhận lời.

Từ đấy, chẳng còn cảnh đẹp nào lôi cuốn được chàng trai vốn lắm mộng mơ. Từ Thức đi khắp huyện Tống Sơn dò hỏi tung tích, nơi ở của cô gái. Nhưng kỳ lạ thay, không một ai biết gì về người con gái đó. Một buổi sáng Từ Thức dừng chân trước một hang động. Chàng vô cùng ngạc nhiên trước cảnh đẹp của nơi này. Khung cảnh chẳng khác nào chốn bồng lai. Cửa hang tương đối rộng, nhưng nhìn xuống hang thì chẳng thấy gì ngoài một màu đen sẫm. Vì tò mò và sẵn tính phiêu du, Từ Thức đã bước vào trong hang.

Càng đi, đường trong hang càng tối và hẹp lại. Chàng phải dò dẫm từng bước một, đi được gần nửa ngày trong hang động đó mà vẫn không thấy gì. Từ Thức hơi nản lòng định quay trở ra thì thấy phía trước có ánh sáng mờ mờ. Hoá ra, phía trên vòm hang, có một lỗ hổng mà người có thể chui lọt. Không ngần ngại, Từ Thức dò dẫm từng bước, leo lên được đến lỗ hổng, rồi lách mình chui qua. Trước mắt Từ Thức hiện ra một thung lũng đầy hoa thơm, cỏ lạ. Phía xa xa, có một cung điện nguy nga, rộng lớn. Chàng hướng về phía cung điện đó mà rảo bước. Từ Thức thấy hai bên lối vào cung điện có rất nhiều loài hoa quý. Mùi hương của chúng toả ra thơm ngát khiến chàng cảm thấy ngây ngất, quên hết cả mệt nhọc. Không gian tràn đầy những tiếng chim hót líu lo. Từ Thức say sưa ngắm nhìn cảnh vật mà chân bước đến cửa cung điện lúc nào chàng cũng không hay.

Bỗng nhiên, từ cung điện có hai cô gái xinh dẹp tiến lại gần chỗ Từ Thức, cúi đầu chào rồi mời chàng vào. Vừa đi, hai nàng vừa vui vẻ nói với Từ Thức:

-Chàng để mọi người đợi lâu quá đấy. Sao bây giờ chàng mới tới đây?!

Tưởng mình nghe nhầm, Từ Thức ngỡ ngàng chưa kịp nói gì thì đã được hai cô gái dẫn tới tiền sảnh. Trong nhà bày biện đủ thứ đồ dùng, trang trí sang trọng, đẹp mắt. Trần nhà có treo những chùm đèn bằng ngọc, sáng lấp lánh khiến cho cảnh vật nơi đây thêm phần huyền ảo. Đang nhìn ngắm xung quanh, chợt Từ Thức trông thấy một phu nhân với khuôn mặt hiền từ phúc hậu tiến về phía chàng. Bà tươi cười nói với Từ Thức:

- Rất vui mừng được đón tiếp chàng tại chốn này. Từ trước tới nay, chưa có một ai tới được đây. Chàng đã tới đây rồi thì xin lưu lại ít hôm, để thưởng ngoạn cảnh đẹp. Mời chàng ngồi xuống đây để cùng ta hàn huyên đôi chuyện.

Từ Thức cảm ơn vị chủ nhân đã ân cần tiếp đãi chàng. Từ Thức vừa ngồi xuống ghế đối diện, thì bà lại lên tiếng:

- Mặc dù khung cảnh nơi đây khác xa so với nơi chàng đang ở, nhưng chàng hãy coi đây như là ngôi nhà của chính mình. Ở cung điện này, chàng là một vị khách rất được trọng vọng. Ta mong rằng chàng sẽ không bao giờ dời khỏi chốn này. Ta nay đã có tuổi, lại chỉ có mỗi một đứa con gái đã đến tuổi lấy chồng. Nếu chàng ưng thuận, ta sẽ gả con gái ta cho chàng.

Nói rồi người đàn bà cho người gọi con gái ra. Tấm rèm cửa được vén lên, một thiếu nữ xinh đẹp bước đi uyển chuyển tiến lại gần chỗ mẹ. Nàng cất tiếng chào khách rồi thẹn thùng cúi mặt. Phải mất một lúc sau, Từ Thức mới chợt nhận ra, nàng chính là thiếu nữ chàng đã gặp trong hội hoa Mẫu Đơn. Từ Thức rất dỗi vui mừng.

- Thật là may mắn, cuối cùng tôi cũng tìm được nhà nàng, không ngờ nàng lại ở tận chốn xa xôi ít người qua lại này.

Giáng Hương – tên người con gái đó – đáp lời chàng:

- Ngày trước, thiếp đi xem hội, không may gặp rủi ro, nhờ có chàng giúp đõ thiếp mới thoát nạn. Chuyện xảy ra thiếp vẫn luôn ghi nhớ trong lòng mà chưa có dịp để đền ơn chàng. Nay chàng đã tới được đây, âu cũng là chúng ta có duyên với nhau. Nếu chàng không chê nơi này xấu xí, thiếp xin mời chàng ở lại đây cùng thiếp. Ban ngày chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm cảnh, tối đến thì ngâm thơ thưởng nguyệt, sống một cuộc sống vui vẻ mà không cần phải lo nghĩ tới chuyện gì.

Đúng là nguyện được, ước thấy, Từ Thức vui vẻ chấp nhận lời mời ở lại nhà nàng.

Thời gian sau đó, đôi trẻ thường quấn quýt bên nhau. Nhìn hai người sánh bước, ai ai cũng cho rằng đó là một cặp trời sinh ra để họ luôn ở bên nhau. Một hôm, mẹ Giáng Hương tìm gặp Từ Thức để nhắc tới chuyện hôn lễ giữa chàng và con gái bà. Giáng Hương thẹn thùng bỏ vào buồng, còn Từ Thức thì cúi đàu cảm tạ nữ chủ nhân đã thành tâm tác hợp cho chàng và Giáng Hương. Vài ngày sau, một bữa tiệc linh đình được tổ chức ngay tại cung điện. Từ Thức và Giáng Hương trở thành vợ chồng.

Cuộc sống đẹp như mơ của hai vợ chồng họ cứ thế trôi đi. Tuy nhiên, thỉnh thoảng Từ Thức vẫn nhớ tới cha mẹ và ngôi làng củ, cùng bạn bè, hàng xóm. Lúc đó, Từ Thức và Giáng Hương đã có một đứa con trai lên ba tuổi. Hàng ngày, nhìn con chơi đùa, Từ Thức càng không thể nguôi ngoai nỗi nhớ quê nhà. Chàng thực sự muốn về quê thăm mẹ cha nhưng chàng cũng không muốn xa vợ con.

Từ ấy, Từ Thức không vui vẻ, hay nói cười như trước nữa.

Giáng Hương vốn là một người phụ nữ thông minh nên nàng cũng đoán ra việc chồng mình nhớ nhà và muốn trở lại thăm quê cũ. Nàng vô cùng buồn bã và lo sợ. Một buổi hai vợ chồng ngồi uống trà, ngắm trăng, Giáng Hương nghe thấy chồng thở dài, nàng liền gạn hỏi. Cuối cùng, Từ Thức đành phải nói thật là chàng rất nhớ quê nhà và muốn được về thăm lại cha mẹ. Từ Thức nói là chàng sẽ rất vui nếu Giáng Hương và con đi cùng với chàng.

Giáng Hương lắng nghe chàng với vẻ cảm thông nhưng nàng vẫn khuyên can chồng:

- Thiếp biêt là chàng rất nhớ nhà và muốn về thăm cha mẹ chàng, nhưng chàng xa nhà đã lâu, liệu về đến nhà, cha mẹ chàng có còn ở đấy không. Hay là …

Từ Thức nghe Giáng Hương nói vậy thì vô cùng buồn bã, cho rằng nàng đã không hiểu nỗi lòng chàng. Từ Thức không nói gì nữa, chỉ buồn bã trở vào nhà. Giáng Hương nhìn thấy chồng như thế, trong lòng rất đau buồn nhưng nàng không biết làm cách nào để chàng biết được sự thật.

Một buổi tối trước khi đi ngủ, Từ Thức bảo Giáng Hương:

- Cha mẹ ta vốn chỉ có mỗi mình ta là con trai. Nay hai cụ đã già mà ta lại không ở nhà để phụng dưỡng cha mẹ, thì sẽ bị người đời chê cười là người bất hiếu. Sáng mai, ta nhất quyết sẽ lên đường trở về nhà, nàng có đi cùng ta không?

Giáng Hương buồn bã đáp:

- Thiếp biết là chàng sẽ nhất định trở về quê cũ. Nhưng thiếp là người cõi tiên không được phép dời khỏi chốn này. Nếu thiếp bất chấp tất cả để đi theo chàng, thì gia đình chúng ta sẽ gặp chuyện rủi ro. Sáng mai thiếp sẽ sai người chuẩn bị xe để đưa chàng trở lại cõi trần. Thiếp sẽ để chàng mang theo con trai của chúng ta. Chàng phải hứa với thiếp là dù có chuyện gì xảy ra, chàng cũng phải chăm lo chu đáo cho thằng bé!

Xong câu chuyện, hai người lên giường đi ngủ. Mỗi người một tấm trạng, Từ Thức thì vui mừng vì sắp được gặp lại cha mẹ, còn Giáng Hương thì khóc thầm suốt đêm hôm ấy.

Sáng hôm sau, nàng dậy sớm đến bên giường để ôm hôn đứa trẻ. Thằng bé cứ kêu khóc không ngừng. Từ Thức không đành lòng trước cảnh mẹ con ly biệt, chàng đành để con ở lại. Chàng cũng chỉ định về nhà vài hôm, rồi đón luôn cha mẹ lên đây ở cho cả gia đình chàng được đoàn tụ.

Từ Thức từ biệt vợ con và cõi tiên bước lên cỗ xe mây trở về nhà. Chỉ trong nháy mắt chàng đã nhìn thấy cảnh vật, sông hồ, núi non hùng vĩ của huyện Ái Châu. Xe để chàng ngay trước nhà của cha mẹ chàng ngày xưa.

Nhìn cảnh vật xung quanh, Từ Thức không khỏi ngạc nhiên. Chàng nhớ rằng mình mới chỉ xa quê có hơn ba năm, mà sao nhà cửa vườn tược lại thay đổi đến không còn nhận ra được nữa. Chàng thử đi một vòng quanh nhà, nhưng không gặp một người quen nào. Ngỡ rằng mình đã nhầm. Từ Thức ghé vào một quán nước bên dưới gốc đa. Khi đi, chàng nhớ nó mới chỉ là một cây đa nhỏ, giờ đã thành một cây cổ thụ xum xuê rễ, lá. Hỏi thăm, thì đây đúng là huyện Ái Châu quê chàng. Nhưng hỏi tin tức của cha mình thì ai cũng nói là chưa nghe bao giờ nghe tên vị quan huyện họ Trần cả. Lúc ấy có một cụ già râu tóc bạc phơ chống gậy ra quán. Nghe chuyện, cụ nói với Từ Thức: Ta năm nay đã gần chín mươi tuổi, từ nhỏ ta đã sống ở đây, khi mới lên năm tuổi lão có nghe cụ cố kể lại: Cách đây chừng gần bốn trăm năm, ở vùng này có một vị quan vô cùng liêm khiết tên là Trần Từ Văn. Vị quan đó chỉ có một người con tên là Từ Thức. Nhưng người con này trong một lần đi chu du thiên hạ đã không bao giờ trở lại làng nữa. Vị quan đã cho người tìm kiếm con trai ở khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy anh ta trở về. mấy năm sau thì cả vợ chồng quan huyện họ Trần qua đời. Chuyện đã lâu lắm rồi, phải chăng chàng là hậu duệ mấy chục đời của họ? Từ Thức dời khỏi quán nước mà trong lòng trĩu nặng buồn đau. Hoá ra một năm ở tiên giới bằng một trăm năm ở dước trần gian. Từ Thức đã ở đó gần bốn năm, vậy là chàng đã xa hạ giới tới gần bốn trăm năm. Giờ đây, cha mẹ đã không còn, họ hàng thân thích lại chẳng có ai. Từ Thức đành quay lại chỗ xe mây, nhưng xe mây đã biến mất từ lúc nào. Lúc này, chàng mới hiểu vì sao vợ chàng một mực khuyên chàng ở lại tiên giới mà không nên trở về nhà. Vừa ân hận đã không làm theo lời vợ khuyên, lại vừa nhớ vợ nhớ con, Từ Thức cứ nhằm hướng bờ biển mà đi, đi mãi.

Người ta nói rằng Từ Thức đã chết khi trở lại cửa động đã dẫn chàng đến cõi Tiên.

Cái hang bấy giờ đây đầy rong rêu, cây bụi phủ kín, không ai dám vào đó cả. Người ta gọi đó là động Từ Thức.

(Bích Hằng tuyển chọn)

Nguồn: Nhà Xuất Bản Văn Hóa Thông Tin
Người Type: Tiếng Mưa Đêm
Tiếng Mưa Đêm
Tiếng Mưa Đêm
* *
* *

Tổng số bài gửi : 295 Nữ
Đến từ : Germany
Thanks : 9
Bank : 526
Join date : 11/04/2011

http://vn.360plus.yahoo.com/khuc-Mua

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết